Thương lắm chân ngăn ơi

Sau thảy, mình lại yêu ném chân ngắn mực tàu trui tới cọ, cuộc đời như nở huê và ngoài kia mưa đang rớt...

tớ cao chửa đến một mét năm mươi. dĩ nhiên, bề cao khiêm khuất chứ phải là đơn của chi đó đáng tốt kiêu hãnh. mà ơ sao, nó là đơn phần trong suốt thế cuộc trui, chẳng lí do chi đặng chối quăng quật. Vâng, tao là đơn o gái lùn.


buổi đầu trui rất đất những củng như “em cao bao lăm rỏ ơi?” hoặc em là một nấm lùn biết đi... cảm giác như ai đấy mai mỉa bởi vì cái sự lùn quá cỡ thứ mình. đỗi váng đi ngoại hình càng khiến cái tự ti và muộn phiền trong suốt mình như giàu và nhặt hơn.

trui hẵng trên dưới gắng hạn vận chế đứng đằng lề những người có cặp chân dài, nổi chộ tui chả bị lọt thỏm, bé xíu rất đáng yêu thương ấy. tụi bạn tớ cũng “chân ngắn”, mà lại tôi thoả là đứa thấp nhất, ông trời đất quả tình không tiến đánh bằng tơ nào là...

Cảm giác rất tội nghiệp sở, đau buốt vị nếu như thẳng băng tiễn giày cao gót, tôi như khóc giận trong suốt lòng bởi vì cái lỗi “định mệnh” mức tao.

có nhẽ, trui sẽ sống đồng đỗi tự ti hơn là yêu thương bản thân thể nếu không gặp chị, một đàn bà bán khoa dạo tui ngẫu nhiên gặp lót trú chân mưa dưới mái hố xí. Năm 20 giai đoạn, vẽ nạn giao thông vẫn vĩnh viễn chộp béng kẹp chân thứ chị. Chị chừng nhiều ý toan tự tử vị củng sốc đầu đời, sự thống khổ và cả tự ti mệnh, mà lại tự ái tình yêu thương của anh, thứ gia ách hẵng níu chị ở lại.

trớt qua những ngày giông bão nhất thứ cuộc thế, bây giờ đây chị lắm thể mỉm cười rước nhấn dã man thứ vì chưng đơn giản, giả dụ chị chớ yêu thương bản thân thể tôi thì chị đừng cân xứng đáng cùng những người thoả thương xót chị. trui như tạ thế yên hồi hương nhai chị nói.

tôi mãi lo e, như là con rùa ập trong cái mu rùa xấu xí, tớ thẳng băng phản nghịch ứng lại mỗi một lúc lắm ai đấy nói béng tớ, mà chả biết rằng bên cạnh tớ đang rất nhiều người quan hoài, xót thương yêu tôi. Chân ngắn thì đã sao không, ít nhất mình đang may mắn hơn rất có người.

trui có gia ách, có bạn phe phái, có đơn thân lành lẽ. Vậy tại sao trui lại mãi trăn trở, lo âu trớt điều đó không... đừng ai xót thương tớ tuần chính bản thân thể trui, chuẩn xác là gắng, tôi bỗng dưng thấy yêu phẳng phiu cái đôi chân ngắn của tớ, yêu thương tới lạ lùng. tôi đã chẳng quên từ bỏ chuốc cho trui một đóa đỏ xinh nhất, nhắm nhía thiệt lâu, hít một hơi thực sâu và nở một nụ cười thật nặng.

giờ, trui vẫn đủ tự tin sải bước, mở vâng trui hơn và quan trọng hơn tớ tang phứt là chính tôi, biết yêu và đỡ niu những hệt tui lắm trong cuộc thế nà.
Ý Lan
Previous
Next Post »